Bất chợt bắt gặp một hình ảnh đẹp đong đầy yêu thương dưới chân linh đài Mẹ Núi Cúi.,
một Bác tai biến chân yếu rung rẩy nhưng quyết tâm lên với Đức Mẹ và …
một Anh trong màu áo Taxi Xanh cõng một Cụ Già, dù trời nắng rất gắt., viếng Đức Mẹ xong trở xuống ( không biết Cụ Già có phải là thân nhân hay là khách đi Taxi )
Hình ảnh đầy tính nhân văn ! một khi thể chất tuy có suy, nhưng tinh thần và lòng thành kính vẫn hướng về Đức Mẹ Maria.,
và hình ảnh dễ thương của những thân nhân đưa các Cụ về Núi Cúi giữa ngày nắng gay gắt làm tôi nhớ đến bài thơ :
+ Gánh Mẹ của tác giả Trương Minh Nhật.
Cho con gánh mẹ một lần
Cả đời mẹ đã tảo tần gánh con
Cho con gánh mẹ đầu non
Cả lòng mẹ đã gánh con biển trời…
Ngày xưa mẹ gánh à ơi
Con xin gánh lại những lời mẹ ru
Đường đời sương gió mịt mù
Vì con hạnh phúc chẳng từ gian nan…
Để con gánh mẹ đừng can
Sợ khi mẹ mất muộn màng gánh ai
Cho con gánh cả tháng dài
Gánh qua năm ròng những ngày đắng cay.
Cho con … gánh cả đôi vai
Thân cò lặn lội sớm mai vai gầy
Mẹ già lá sắp xa cây
Lỡ đâu lá rụng tội này gánh sao?
Mẹ ơi sóng biển dạt dào
Con sao gánh hết công lao một đời
Bông hồng cài áo đúng nơi
Đâu bằng bông hiếu giữa trời bao la